Friday, August 21, 2015

Anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em này



Vén mái tóc ngắn đang dài ra từng ngày mà chưa muốn cắt như ngày xưa, anh bước chân lên từng bậc cầu thang lạnh buốt, trên sân thượng kia, nơi có thể nhìn thấy rõ nhất mọi thứ, mắt nhạt nhòa... Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước mặt, những cơn gió rít đầu đông như muốn bủa vây lấy anh, người run lên từng hồi.
Xem lại những sms gửi đi và nhận lại, anh thoáng giật mình vì đã xa lắm rồi. Biến mất - đó là cách em lựa chọn. Anh vẫn cười... như lần đầu gặp em...
Hồi chiều tình cờ thấy một cuốn truyện của thằng bạn, người ta nói về những gì đã mất và những gì trở lại. Anh tin lắm! - "Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc". Ngược xuôi trên đường đời này, người ta luôn kiếm tìm những cái mà mình đã đánh rơi. Người ta sống bằng cảm xúc, niềm tin, lý trí và trách nhiệm. Người ta tin vào định mênh, nhưng với anh, định mệnh chỉ làm nhiệm vụ mang em đến trước mặt anh thôi. Ngay lúc này đây cũng rất muốn khóc thật to để em trở về, xoa dịu những mệt nhoài thiếu vắng, xóa đi những ngày xa vắng, và hình như... em chưa bao giờ xa...

No comments:

Post a Comment